TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Thời gian vẫn trôi, tiếng máy móc, tiếng la hét, tiếng khóc than vẫn cứ lọt vào tai Tống Á Hiên, bố anh nằm bên trong vẫn chưa rõ tình hình thế nào, còn bên ngoài này cơ thể Tống Á Hiên dường như đã không chống đỡ nổi nữa, hai mắt anh đã mờ đi rất nhiều, anh chỉ còn nhìn thấy được những ánh sáng lập lòe của bệnh viện, cũng chẳng biết thời gian bây giờ đã là sáng hay tối, cũng chẳng còn nhận thức được thế giới xung quanh như thế nào, đang vận hành ra sao. Thứ anh có thể cảm nhận được chân thật nhất là những âm thanh của cuộc sống, Tống Á Hiên đoán có lẽ bây giờ trời đã gần sáng cho nên mọi thứ mới trở nên ồn ào như thế, anh cảm thấy mình đã thật sự đạt đến giới hạn rồi, không thể nào tiếp tục nữa.
  • Cùng lúc đó cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặt lạnh tanh bước đến trước mặt Tống Á Hiên, anh dường như đã cảm nhận được thế giới đã lụi tàn ngay dưới mí mắt mình, chính là khoảnh khắc anh sợ hãi nhất, cảm giác ấy gần đến nổi anh dù cố gắng chạy nhanh như thế nào vẫn bị nó đuổi kịp đến, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của anh rồi nhấn chìm tất cả trong biển đau khổ. Mọi thứ với Tống Á Hiên lúc đó dường như chỉ còn là một hạt cát nhỏ bé không có hình hài, nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể khiến anh tê cứng, nó đến rồi, nó thật sự đã đuổi kịp anh rồi.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, ý chí của bệnh nhân thật sự rất kiên cường nhưng không thể nào vượt qua được sự sắp xếp của số phận, chúng tôi rất lấy làm tiếc."
  • Bác sĩ nói xong sau đó nhanh chóng đi khỏi để lại Tống Á Hiên với cơ thể tê cứng mất toàn bộ cảm giác, phía sau đó là tất cả những người thân như chết trân trước thông báo của bác sĩ, Tống Á Hiên nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra lần nữa, chiếc giường được phủ chăn trắng được đẩy ra, là bố anh với cơ thể lạnh lẽo không còn hơi thở của sự sống, anh không nói được gì, cũng chẳng cử động được, Tống Á Hiên gần như là chết đứng ngay tại khoảnh khắc đó.
  • Lưu Diệu Văn lúc này cũng chạy đến bên cạnh Tống Á Hiên, hắn lo sợ ôm lấy cơ thể của Tống Á Hiên, cú sốc này với anh thật sự quá lớn, anh thậm chí còn không biết phải chấp nhận như thế nào, anh không biết mình nên tức giận, la hét, hay khóc lóc thảm thương, tất cả mọi thứ đến quá nhanh khiến anh thật sự không thích ứng được nữa. Tống Á Hiên gắn gượng bước từng bước đến bên cạnh thi thể của bố mình, anh chạm vào gương mặt nhợt nhạt của ông. Những dấu vết của thời gian bào mòn cơ thể của một người tuấn tú, suốt cả đời ông đã sống vì gia đình, ông vì cuộc sống của hai mẹ con anh mà cố gắng từng ngày, bây giờ ông đã hoàn toàn được nghỉ ngơi đúng nghĩa, cuộc đời ông sẽ không còn những cuộc họp phải đi sớm về khuya nữa, cũng sẽ không còn những ngày thức trắng cả đêm để canh chừng cổ phiếu.
  • Mọi thứ đã kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi, những giọt nước mắt của Tống Á Hiên không tự chủ được rơi xuống, chúng như những viên thủy tinh được hình thành từ nỗi đau rồi sau đó rơi ra khỏi đôi mắt của anh. Tống Á Hiên chạm tay lên mặt bố mình lần cuối, anh khẽ thì thầm một câu nói rồi sau đó ngất đi trong tiếng hét hỗn loạn của mọi người.
  • Tất cả lại một lần nữa chìm sâu vào bóng tối bất tận.
  • Tống Á Hiên không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, anh thật sự nhận thức được rằng mình ngủ rất lâu, ngủ đến mức cả cơ thể không còn nhận thức nữa, anh mơ thấy rất nhiều thứ, mà dường như những thứ đó thật sự không phải mơ mà là thật. Đó là những kí ức đã phủ một lớp bụi dày đặc, từng khoảng kí ức về những thời gian mà anh lớn lên, những năm tháng đó khiến Tống Á Hiên nở một nụ cười, đó là tuổi thơ của anh, một tuổi thơ êm đềm không có lấy một chút sóng gió nào. Rồi đến thời thiếu niên của anh, vẫn là những nụ cười tươi nở trên môi, Tống Á Hiên tự cảm thán bản thân rằng càng lớn anh càng xinh đẹp thấy rõ, nhưng càng lớn thì anh càng nghịch ngợm hơn, càng quậy phá hơn.
  • Khoảng thời gian đó bố anh thật sự rất mệt mỏi, có những chuyện nhỏ nhặt anh đã không còn chút ấn tượng nào nhưng bây giờ anh lại được chứng kiến một lần nữa, những đêm bố anh không ngủ vì lo lắng cho Tống Á Hiên đi cả đêm không về nhà, những đêm ông ăn không thể nào chợp mắt được vì công ty gặp biến động. Có quá nhiều thứ, quá nhiều kí ức đẹp đẽ mà Tống Á Hiên nhớ lại, nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng mình vẫn đang ở trong mơ, sự thật ở bên ngoài tàn nhẫn hơn như thế rất nhiều, bố anh đã trút hơi thở cuối cùng của mình trước mặt anh, điều đó sẽ ám ảnh anh cả cuộc đời này, anh sẽ ân hận cả đời này.
  • Sau đó Tống Á Hiên tỉnh dậy, anh có nhận thức rất rõ về hiện tại, anh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi bên cạnh anh, nơi anh đang nằm là căn nhà của anh lớn lên, mẹ anh bảo rằng anh đã ngủ được hơn một ngày, chuyện hậu sự của bố đã có Lưu Diệu Văn đứng ra lo liệu, anh tỉnh lại lúc này là vừa kịp để đến với bố lần cuối cùng.
  • Tống Á Hiên nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ, thời gian đã cướp đi nhan sắc của người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian trong lòng anh, đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy mẹ mình ngồi bên cạnh trông chừng anh ngủ nữa, còn nhớ những năm đó mỗi lúc mở mắt tỉnh dậy người đầu tiên Tống Á Hiên nhìn thấy là mẹ, có khi là bố. Trên chính chiếc giường này mang rất nhiều kí ức của anh, Tống Á Hiên thấy mắt mẹ vẫn ngấn lệ, gương mặt trắng bệch lộ rõ sự mệt mỏi. Anh nghẹn đắng nhưng không dám khóc ra, anh không thể yếu đuối vào giây phút này, chỉ còn lại anh làm chỗ dựa cho người mẹ đáng thương của mình ngay lúc này. Anh có thể gục ngã nhưng không phải là bây giờ.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Mẹ nghỉ ngơi một chút đi, con tắm rửa để tỉnh táo rồi sẽ đến tang lễ phụ giúp mọi người một tay."
  • Tống Á Hiên cầm tay bà, anh không dám nói lời an ủi vì sợ nếu nói ra cả hai mẹ con sẽ cùng bật khóc, những lời an ủi vào lúc này là không cần thiết, dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình ngất đi, nhưng anh biết rằng tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi, đến bây giờ người con trai ruột như anh phải đứng ra để giải quyết hết tất cả mọi việc, anh muốn mạnh mẽ để đưa tiễn bố mình đoạn đường cuối cùng này, đây là điều duy nhất mà Lưu Diệu Văn có thể làm cho bố mình ngay lúc này.
  • Mẹ Tống Á Hiên
    Mẹ Tống Á Hiên
    "Hiên Hiên, lúc trước bố vẫn hay thường nói rằng nếu con không hạnh phúc ông ấy sẽ là người dẫn con trở về nhà để bảo bọc, nếu con không thật sự hạnh phúc với lựa chọn của mình thì từ bỏ đi, dù không còn ông ấy nữa nhưng cuộc đời này sẽ bảo vệ con, đừng ép bản thân mình nữa."
  • Mẹ anh nói, bà không biết rõ ràng những chuyện mà Tống Á Hiên gặp phải nhưng bà biết rằng con trai của mình không thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, mọi chuyện tồi tệ như ngày hôm nay đều do cuộc tình của hai người mà ra, nhưng cái chết của bố Tống Á Hiên cũng không liên quan đến hắn.
  • Bà thật ra chỉ muốn Tống Á Hiên có cuộc sống tốt hơn, dù bây giờ bà yếu ớt không còn khỏe mạnh nữa nhưng bà vẫn có thể dang đôi bàn tay ra để che chở cho con trai mình, không ai làm cha làm mẹ mà lại muốn nhìn thấy đứa con mình sinh ra phải chịu đau khổ cả.
14
Chương 48